Mình làm người giới thiệu thuốc cũng đã gần 1 năm. Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có, duy chỉ có kỷ niệm dở khóc dở cười ngày đầu đi trên địa bàn là làm mình nhớ mãi.
Xin được giới thiệu sơ lược đôi chút về bản thân: Mình phụ trách sản phẩm điều trị ung thư phổi, một thuốc thế hệ thứ ba, mới có mặt ở Việt Nam 2 năm trở lại đây. Giới thiệu thuốc là công việc đầu tiên của mình và công ty mình làm hiện tại cũng là nơi làm việc đầu tiên cũng mình.
Sau bao buổi được các anh chị bên bộ phận Medical và Marketing training về kiến thức bệnh học và sản phẩm, cuối cùng cũng đã tới ngày mình thực chiến trên địa bàn (ngôn ngữ trong ngành gọi là đi field).
Địa bàn mình phụ trách là bệnh viện nổi tiếng trong điều trị ung thư của cả nước. Lần đầu tiên được đi field, cảm giác giống như chú gà non mới từ trong trứng bước ra thế giới bên ngoài, cảm thấy lo lắng xen lẫn chút háo hức và tò mò.
Hôm đó chị quản lý trực tiếp dẫn mình đi gặp các bác sĩ ở khoa điều trị ung thư phổi trong bệnh viện. Lúc đó, Việt Nam vừa gỡ giãn cách xã hội lần thứ nhất nên các bác sĩ, điều dưỡng, hộ lý, bảo vệ,… ở đây đều đeo khẩu trang kín mít (đương nhiên mình và chị quản lý cũng khẩu trang kín mít). Điều đó khiến cho trí nhớ cá vàng của mình vô cùng run sợ vì không thể nhớ được hết tên và mặt của các bác sĩ.
Đầu tuần sau mình quay lại kèm theo thư mời hội nghị của công ty dành cho các bác sĩ điều trị ung thư phổi. Mình vui mừng vì đã có lí do để vào bắt chuyện với các bác sĩ.
Mang tâm trạng hí hửng, mình vào ngay buồng khám bệnh của bác sĩ phó khoa, chào chị rồi vui vẻ ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy ra một cái thư mời hội nghị thì giật mình phát hiện ra rằng cần phải điền tên bác sĩ ở phần Kính Mời.
Bên ngoài mọi người nói chuyện ồn ào nhưng mình có cảm tưởng như sự im lặng đang bao trùm hết căn phòng 6 m2. Cũng nhận thấy có sự bất thường, chị bác sĩ phó khoa quay sang hỏi:”Có chuyện gì vậy em?”. Mình bật ra câu hỏi mà cho đến bây giờ vẫn còn cảm thấy buồn cười vì sự ngây thơ: “Chị cho em xin tên của chị ạ!”
Vẻ khó chịu thoáng hiện trên đôi mắt của chị chứng minh cho câu hỏi vừa rồi thật dại dột. Đáng lẽ mình phải tìm hiểu kỹ tên chị trước khi vào gặp chị. Sau đó chị lịch sự mời mình đi ra vì chị còn đang bận làm hồ sơ bệnh án. Tất nhiên là mình không còn mặt mũi nào tiếp tục câu chuyện nên xin lỗi chị rồi ngại ngùng đi ra.
Chuyện xảy ra cách đây đã lâu và hiện tại mình đã có thể nói chuyện thân tình với chị bác sĩ ấy.
Kỷ niệm ấy cho mình thấy một bài học quan trọng khi trở thành Người Giới Thiệu Thuốc, đó là QUAN SÁT. Nếu lúc ấy mình tinh ý hơn thì mình có thể tìm lịch khám của khoa để biết bác sĩ ngồi buồng khám ấy là ai. Hoặc sau khi chào chị, mình có thể tranh thủ lướt nhanh qua bảng tên của chị. Khi bạn tập trung quan sát, bạn sẽ phát hiện ra nhiều điều thú vị mà bình thường bạn có thể bỏ qua.
Các kĩ năng mềm quả thực là cần thiết trong sự nghiệp giới thiệu thuốc này, không phải cứ có kiến thức về bệnh học, sản phẩm tốt là bạn sẽ thành công.
Một bài học quan trọng mình cũng rút ra được ở đây, đó là lần tới nếu được giao nhiệm vụ mời bác sĩ tham dự hội nghị thì vui lòng xem sơ qua thư mời ấy có gì nhé!
Chúc các bạn thành công!
Lê Trương Phương Nhã